Ngay từ những phút mở đầu, khán giả đã chứng kiến một buổi sáng đầy cảm xúc khi Biển lặng lẽ đi theo mẹ. Anh không dám lại gần, chỉ âm thầm dõi theo từng bước chân của bà Hậu. Dù miệng trách móc: "Sao mày cứ đi theo tao hoài vậy?", nhưng khi Biển ấp úng chưa kịp nói gì, bà Hậu đã đoán anh muốn ăn bánh canh, món ăn quen thuộc gắn liền với ký ức gia đình. Câu nói tưởng như vô tư ấy lại là chiếc cầu nối cảm xúc, khiến Biển không ngần ngại nhờ má nấu món bánh canh "ngày xưa".
Dù luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng khi bà Hậu bảo Biển đi mua nước cốt dừa để nấu món bánh canh cho "con trai" thì người xem không khỏi xúc động. Có lẽ, trong tiềm thức sâu thẳm, bà vẫn luôn mong ngóng ngày con trở về. Trong khi đó, Tư Sáng tình cờ gặp Biển và hiểu rằng sự trở lại của anh đã ít nhiều lay động tâm lý của bà Hậu. Ông quyết định đưa Biển đi chợ giúp cho tiện việc.
Tuy nhiên, trong lúc nấu ăn, bà Hậu đã làm cháy nồi vì mải loay hoay tìm hạt nêm. Biển trở về, phát hiện chiếc nồi bốc cháy liền vội vã dập lửa. Không may, trong lúc hốt hoảng, anh đã làm con búp bê, đồ vật mà bà Hậu coi là "đứa con trai quý báu" rơi vào bếp lửa. Chứng kiến cảnh đó, bà Hậu gào khóc và xông vào đánh Biển tới tấp. Trong mắt bà, Biển không phải là con trai, mà là kẻ đã "giết" con mình thêm lần nữa.

May mắn thay, Lụa kịp về can ngăn. Biển đành rời khỏi nhà trong tủi thân và buồn bã tìm đến Bến – người bạn thân thiết của anh. Chính tại đây, Biển mới vỡ òa cảm xúc khi nghe Bến tiết lộ: chính anh là người đã làm con búp bê đó tặng cho bà Hậu. Bến kể rằng, nhiều năm trước, mỗi lần nhớ con, bà Hậu lại ôm gối ra biển, mặc mưa gió. Thương bà, Bến làm búp bê và nói đó là "Biển trở về". Bà tin và giữ chặt niềm tin ấy suốt 20 năm.
Hiểu được rằng, tình yêu của mẹ vẫn luôn hiện hữu trong hình hài một con búp bê, Biển quyết định sẽ làm lại một con khác như cách để hàn gắn một ký ức vụn vỡ của mẹ.
Nhưng sóng gió chưa dừng lại. Buổi tối, Lụa hoảng hốt khi phát hiện bà Hậu không có ở nhà. Cùng với Quân, cô chạy đi tìm khắp nơi. Cuối cùng, họ phát hiện bà Hậu đang ôm con búp bê cháy dở, ngồi hát ru và lẩm bẩm gọi tên con trai ở bến cá. Cảnh tượng ấy như một nhát dao cứa vào lòng khán giả: "Ai nấu cơm cho nó ăn, ai gãi lưng cho nó, ai hát ru cho nó ngủ…". Lời ru ấy là tiếng lòng của một người mẹ đã quá lâu mắc kẹt trong nỗi nhớ, không thể thoát ra.
Trong khoảnh khắc đó, Biển nhẹ nhàng tiến đến, ngồi cạnh má và thổn thức: "Má, cho con ngủ ở đây với má nha, con nhớ má quá à…". Bà Hậu cuối cùng cũng đồng ý cho con trai ở lại bên cạnh. Một cảnh quay đẹp, lặng lẽ và đầy cảm động khi Biển cõng mẹ về giữa đêm.

Nhưng bi kịch chưa kết thúc. Sáng hôm sau, bà Hậu lại tỉnh dậy trong trạng thái mất trí nhớ, không nhận ra con trai mình: "Mày là ai, sao vô nhà tao ngủ?". Biển chỉ biết im lặng trong đau đớn. Lụa đành chữa cháy, nói rằng anh là bạn của Bến xin ngủ nhờ. Dù lòng tan nát, Biển vẫn giữ niềm tin rằng: tình mẫu tử sẽ là sợi dây giúp mẹ dần cảm nhận lại sự thật.

Ở một diễn biến khác, cuộc sống của Quân đang dần trở lại quỹ đạo sau những biến cố gia đình. Dự án tâm huyết của anh đã được phê duyệt và nhận quyết định giao đất. Đây là cơ hội lớn để Quân khẳng định mình, xứng đáng với kỳ vọng của ba Ba Sịa. Trong khi đó, Lụa bất ngờ nhận tin dữ: em trai cô, Giàu gặp tai nạn. Cô tức tốc lên huyện, để lại bà Hậu ở nhà một mình trong cơn mưa đêm.
Bị kẹt trong ký ức năm xưa, bà Hậu lại chạy ra biển gọi con giữa đêm tối. Biển đuổi theo, gào lên trong tuyệt vọng: "Má, má, con là Biển nè!". Nhưng không kịp – bà Hậu trượt ngã, đập đầu vào đá…
Tập 49 khép lại bằng nỗi đau tái diễn như 20 năm trước. Liệu lần này, cú va đập có đánh thức ký ức bị chôn vùi? Liệu má Hậu có nhận ra Biển?
Mời quý vị đón xem tập 50 phim Mẹ biển vào lúc 21h tối mai trên kênh VTV1.
Bình luận (0)