Cụ bà cô độc 6 năm nằm trên chiếc giường tàn

Theo Vietnamnet

15/09/2013 07:18 GMT+7

 Một mình sống côi cút trong ngôi nhà lụp xụp được xây dựng cách đây rất lâu. Hơn 6 năm qua, bà phải nằm liệt một chỗ, mọi sinh hoạt cá nhân từ việc ăn uống đến vệ sinh đều diễn ra trên cái giường cũ kỹ ấy và phải luôn nhờ đến sự giúp đỡ của bà con lối xóm.

Trên con đường đất dẫn về thôn Bích Tân, xã Tam Xuân 1, huyện Núi Thành, tỉnh Quảng Nam, có một căn nhà nhỏ cũ kỹ nằm nép mình khiêm tốn trong một khu đất trống, xung quanh u ám, tĩnh mịch lạ thường.

Trên chiếc giường cũ ọp ẹp giữa nhà, một cụ bà đang cố rướn người lên để chào khách bằng cử chỉ “gật đầu”. Đó là bà Phụng Thị Kim Ngại (70 tuổi), bà bị liệt nửa phần dưới cơ thể do tai nạn giao thông khiến cho quãng đời còn lại của bà luôn phải gắn liền với giường bệnh.

‘ Thân hình tiều tụy của bà Ngại

Thấy chúng tôi vừa bước vào nhà, chưa biết là ai nhưng bà đã khẩn cầu tha thiết “cháu ơi, làm ơn cho bà xin ly nước với, bà khát khô cổ luôn rồi mà không thể tự rót được…”, nghe bà nói mà tôi thấy khóe mắt mình cay cay…

Bà Ngại sinh ra trong một gia đình thuần nông nghèo, từ nhỏ bà phải đi làm thuê để nuôi cha mẹ già yếu, rồi sau khi cha mẹ mất, bà kết duyên cùng với ông Dương Văn Hưng và sinh được 2 đứa con…

Nhưng một tai hoạ đã bất ngờ ập đến khi chồng bà lâm bệnh nặng, vì gia cảnh nghèo không có tiền chạy chữa nên ông Hưng chỉ biết nằm ở nhà chờ chết.

Từ ngày chồng đau, bà Ngại phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi vay mượn tiền để mua thuốc chữa bệnh cầm chừng cho chồng và lo cho 4 miệng ăn trong gia đình.

Rồi ông Hưng mất đi, để lại cho bà 2 đứa con thơ và một đống nợ nần chưa trả. Từ đó bà phải bon chen với cuộc đời để mưu sinh và nuôi nấng 2 đứa con nên người…

Cứ ngỡ khi các con trưởng thành sẽ giúp bà có tuổi già an nhàn hơn, nhưng không ngờ chúng lại lập gia đình xa và cuộc sống cũng chẳng khấm khá gì nên không giúp đỡ được cho bà nhiều.

Thời gian thoi đưa, một mình bà lang thang giữa chợ đời phiêu bạc, rồi bất hạnh lại một lần nữa ập đến khi bà bị tan nạn giao thông dẫn đến bại liệt vĩnh viễn. Giờ đây trong những ngày cuối đời bà phải sống côi cút một mình trong căn nhà tàn chỉ có chiếc xe lăn cũ kỹ bầu bạn.

Hafng ngày, từ việc ăn uống đến vệ sinh cá nhân của bà đều diễn ra trên chiếc giường nồng nặc mùi khai và chi chít ống dây thông nước tiểu đã quá cũ ấy…

“Người ta già thì nhờ con cái còn tôi chỉ nhờ được hàng xóm láng giềng thôi. Họ thương tình thì giúp cho tôi bữa ăn hay lâu lâu qua thăm hỏi và dọn vệ sinh giúp… Tôi bị liệt hết nửa thân dưới, cử động không được, nên mọi sinh hoạt đều phải nhờ người khác giúp đỡ…”, bà Ngại nghẹn ngào nấc lên từng tiếng.

Cô Nguyễn Thị Huế, người hàng xóm tốt bụng hay giúp đỡ bà Ngại chia sẻ: “Ở cái tuổi này, lẽ ra phải được con cháu phụng dưỡng nhưng bà ấy lại phải sống như vậy đó…

Tội nghiệp bà ấy lắm, ăn cũng không dám ăn nhiều vì sợ đi vệ sinh nhiều sẽ làm phiền đến hàng xóm, muốn có sữa uống để cầm đói cho ít đi vệ sinh nhưng nghèo như rứa ăn không đủ thì làm gì có tiền mà mua sữa đây hả cháu…”.

Tin liên quan

Người phụ nữ bán cả đất để chăm nuôi trẻ khuyết tật…

Người phụ nữ bán cả đất để chăm nuôi trẻ khuyết tật…

Đã hơn 5 năm qua, hàng trăm những mảnh đời bất hạnh, trẻ khuyết tật không nơi nương tựa đã được chị nuôi dưỡng và cưu mang. Và ở địa phương chị sinh sống, ngoài tên chính, mọi người vẫn yêu quý mà gọi chị là “người đàn bà mang tâm Phật”. Chị là Đoàn Thị Hoa (thôn Thanh Oai, Hữu Hòa, Thanh Trì, Hà Nội).

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bình luận không đăng nhập

Bạn không thể gửi bình luận liên tục.
Xin hãy đợi 60 giây nữa.