“Bố mẹ lên trời rồi, chỉ còn lại hai anh em…”

Theo Vietnamnet

02/07/2013 07:00 GMT+7

 "Bố mẹ lên trời rồi, chỉ còn lại hai anh em…” - đó là câu trả lời ứa nước mắt của em Nguyễn Thị Thịnh ở xã Bảo Thanh, huyện Phù Ninh, tỉnh Phú Thọ.

Cuối năm 2012, mẹ em qua đời do bệnh nặng, gia đình quá nghèo không có điều kiện chạy chữa. Khi nỗi buồn chưa kịp nguôi, nước mắt chưa kịp khô thì bố quá nhớ thương mẹ và phát bệnh thần kinh. Rồi sau đó không lâu, do không làm chủ được hành vi nên bố em đã mất trong một tai nạn không đáng có vào hồi đầu tháng 3.

Vậy là, chỉ trong chưa đầy 4 tháng, gia đình và người thân phải chứng kiến hai cái chết còn quá trẻ của hai vợ chồng. Nỗi đau này chưa nguôi thì nỗi đau khác đã ập đến. Trên đầu hai anh em Cường (SN 2007) và Thịnh (SN 2011), khăn tang chất chồng khăn tang, nước mắt cũng chẳng còn vì phải rơi quá nhiều…

Từ ngày mồ côi cả cha lẫn mẹ, hai anh em như lầm lì, ít nói hơn. Có ai đến chơi nhà, hỏi chuyện, hai đứa cũng khóc, khóc nhiều quá nên lúc nào mắt cũng đỏ hoe.

Hiện nay, các cháu đang ở cùng ông bà nội là Nguyễn Văn Vụ (62 tuổi) và Trần Thị Phúc (61 tuổi). Cả hai ông bà đều sức khỏe yếu, hàng tháng 4 người trông vào 600.000 đồng tiền trợ cấp thương bệnh binh của ông Vụ. Tuy nhiên, hai ông bà cũng đang ở nhờ nhà của con trai thứ.

Tâm sự với phóng viên, ông Vụ rớt nước mắt: “Gia đình chúng tôi giờ cũng chẳng biết lấy tiền đâu ra nuôi hai cháu ăn học. Thôi thì, được đến đâu hay đến đó, hai đứa là cháu mình, chẳng ai nỡ bỏ cả. Chỉ mong hai đứa khỏe mạnh, chóng lớn và được mọi người thương…"

Cháu Nguyễn Quốc Cường năm nay vào lớp 1. May mà được nhà trường và các đoàn thể giúp đỡ, cháu mới được giảm các chi phí. Cháu Thịnh còn quá nhỏ, chỉ quanh quẩn ở nhà với ông bà nhưng ai nhắc đến bố mẹ, cháu cũng nói: “Bố mẹ lên trời rồi, chỉ còn lại hai anh em...". Buổi tối khi ngủ, hai anh em vẫn thường gặp ác mộng và thi nhau gọi bố, gọi mẹ trong giấc mơ…

Bà Hoàng Thị Nhung - Chủ tịch Hội CTĐ huyện Phù Ninh cho biết: “Gia đình hai cháu là một địa chỉ đặc biệt khó khăn. Các cháu còn quá nhỏ, tương lai ở cả phía trước mà sớm chịu cảnh mồ côi. Hai cháu giờ chỉ có thể bấu víu vào đồng lương còm cõi của ông bà nhưng cũng khổ lắm, chẳng biết cầm cự được bao lâu...”

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bình luận không đăng nhập

Bạn không thể gửi bình luận liên tục.
Xin hãy đợi 60 giây nữa.