
Du khách trải nghiệm Capilano Suspension Bridge .
Tôi đến Vancouver vào một ngày cuối tháng Sáu, khi ánh nắng mùa hè vừa đủ ấm để khiến người ta muốn rời khỏi phố xá và hòa mình vào thiên nhiên. Thành phố này, dù hiện đại và sôi động, vẫn giữ được những khoảng xanh nguyên sơ một cách đáng kinh ngạc. Giữa những cái tên gợi nhắc về biển cả, núi non và rừng già, Capilano Suspension Bridge luôn xuất hiện như một nhịp cầu giữa ký ức và hiện tại, giữa sự phiêu lưu và tĩnh tại.
Tôi không đến Capilano để “check-in,” cũng không mang theo mục đích ghi hình hay săn ảnh. Tôi đến vì cảm giác cần được thở, một hơi thở đủ sâu, đủ lâu, giữa thiên nhiên không trang điểm, không phô trương. Và tôi đã tìm thấy điều đó, ngay từ những bước chân đầu tiên dẫn vào công viên, khi rừng tùng Douglas hai bên rì rào trong gió, con đường gỗ cũ kỹ dẫn lối vào một thế giới nơi thời gian dường như ngừng trôi.

Con đường gỗ cũ kỹ dẫn lối vào một thế giới nơi thời gian dường như ngừng trôi.
Nơi thử thách lòng tin bằng sự mong manh tuyệt đối
Cầu treo Capilano không phải là một công trình hiện đại. Nó được khai sinh năm 1889, do kỹ sư người Scotland George Grant Mackay dựng nên bằng dây thừng và gỗ, như một giải pháp đơn sơ để nối khu đất bên kia sông Capilano nơi ông định cư. Hơn một thế kỷ trôi qua, cây cầu đã được cải tạo bằng dây cáp thép, sàn gỗ chắc chắn hơn, trở thành trái tim của công viên nơi mỗi du khách khi bước lên đều phải gác lại một phần bản ngã để chạm đến điều gì đó vượt khỏi sự quen thuộc.

Cầu treo Capilano dựng nên bằng dây thừng và gỗ.
Tôi bước lên cầu vào một buổi sáng tinh khôi, khi nắng còn chưa lên đến đỉnh tán cây và dòng sông Capilano bên dưới vẫn còn bảng lảng hơi sương. Cầu dài 140m, treo ở độ cao hơn 70m và điều đặc biệt là không có gì ngăn bạn khỏi bầu trời, khỏi tiếng gió rít bên tai và nỗi sợ mơ hồ khi cảm nhận từng bước rung nhẹ dưới chân. Nhưng chính sự chao đảo đó lại làm tôi thấy mình… tỉnh táo hơn bao giờ hết. Giữa rừng già, giữa gió, giữa sự mong manh, tôi lắng nghe được nhịp tim của mình và cả tiếng thì thầm của dòng sông, của đá núi, của thời gian.

Cầu dài 140m, treo ở độ cao hơn 70m.
Capilano không mang đến cảm giác an toàn; nó mang đến một cơ hội để chấp nhận sự bất an. Để buông lỏng, để tin, để bước tiếp dù không có gì bảo đảm ngoài chính niềm tin vào nhịp chân mình. Và có lẽ, đó mới là trải nghiệm sâu sắc nhất mà nơi này dành cho bất kỳ ai.
Sự đối thoại giữa người với rừng
Rời khỏi cây cầu treo, tôi bước tiếp vào khu Treetops Adventure, nơi những chiếc cầu gỗ nhỏ nối liền các thân cây cổ thụ ở độ cao hàng chục mét. Đây không còn là thử thách nữa, mà là sự đồng hành nhẹ nhàng giữa con người và rừng. Tôi đi giữa những ngọn cây tùng Douglas hàng trăm năm tuổi, ngước nhìn từng tia nắng đan qua lá, nghe tiếng cành khẽ nghiêng trong gió. Không có gì vĩ đại, nhưng mỗi bước chân ở đây đều khiến tôi thấy lòng mình nhẹ dần, đầu óc như được gột rửa khỏi những ồn ào phố thị.

Lối dẫn vào khu Treetops Adventure.
Khác hẳn với sự dịu dàng của Treetops, Cliffwalk là trải nghiệm đòi hỏi bạn phải dấn thân lần nữa: lối đi bằng kính, bám chặt theo vách đá dựng đứng, nơi không có nhiều chỗ để quay đầu. Tôi bước trên mặt kính trong suốt, nhìn thấy rõ đáy vực thẳm bên dưới, cảm nhận rõ sự mong manh của chính mình lần nữa. Nhưng lần này, tôi không thấy run mà thấy biết ơn. Biết ơn vì vẫn còn một nơi trên thế giới cho phép con người đi chậm lại, để nhìn, để thở và để chạm vào phần chân thực nhất trong chính mình.

Cliffwalk là trải nghiệm khó quên.
Cầu nối giữa con người với thiên nhiên
Capilano không cố gắng truyền cảm hứng nhưng nhưng chính vì thế lại truyền cảm hứng nhiều hơn cả. Tôi thấy mình đang lặng đi trong một điều gì đó rất lớn, rất xưa, rất trầm tĩnh. Bên cạnh những trải nghiệm thể chất, Capilano còn lưu giữ và tôn vinh văn hóa của người bản địa First Nations qua hệ thống cột totem và những biểu tượng linh thiêng khắc gỗ rải rác khắp công viên. Ở đó, lịch sử không chỉ nằm trong sách, mà sống cùng cây, cùng đá, cùng hơi thở của đất trời.

Những biểu tượng linh thiêng khắc gỗ rải rác khắp công viên.
Khi tôi rời Capilano vào cuối giờ chiều, ánh nắng đã bắt đầu hạ thấp dọc theo triền núi. Tôi quay đầu nhìn cây cầu thêm một lần nữa, nơi tôi đã run nhẹ vì gió, đã thở sâu vì xúc động và đã bước thật chậm chỉ để cảm nhận rõ ràng rằng: mình đang sống. Không phải tồn tại, mà là sống bằng cả giác quan, cả ý thức và cả sự khiêm nhường trước thiên nhiên.

Một điểm dừng chân giữa rừng.
Và rồi tôi hiểu, Capilano không đơn thuần là một địa danh. Đó là một trạng thái - một khoảnh khắc lơ lửng giữa trời đất, nơi giới hạn tan ra và ta chạm được vào vô hạn bằng tất cả sự mong manh, thành thật và biết ơn của một con người nhỏ bé.
Bình luận (0)