Âm nhạc của Rosewood làm người ta nhớ lại cái thời âm nhạc còn "dày", còn "rộng" – nơi không gian không chỉ nằm ở tai nghe, mà còn trong lồng ngực.
Ít lâu trước, tay Vũ hồ hởi khoe với tôi về việc được gia nhập Rosewood - ban nhạc mà hắn giới thiệu là thần tượng từ thời còn "trẻ trâu".
Để mà nói về Vũ, trong mắt chúng bạn, hắn là đứa đồng niên hiếm hoi khiến tôi ngưỡng mộ - Giám đốc một công ty với những phi vụ hợp đồng nhiều số 0, nhưng hiếm khi nào thấy hắn hú lên vui thú về chuyện công việc như vậy cả.
Tôi quen Vũ từ những dịp là khán giả của những sân khấu âm nhạc - từ trên rừng, xuống dưới biển - từ trong nước đến ngước ngoài…, thi thoảng, chỉ quay sang gật gù đồng cảm tán dương về đặc ân mà tạo hoá ban cho con người.
Rồi từ những cái gật đầu ấy, chúng tôi trở thành bạn. Kiểu bạn không gặp quá nhiều, nhưng có thể chia sẻ với nhau những cảm xúc khi cùng nghe một bản nhạc.


Khoảnh khắc hạnh phúc khi được sống trong âm nhạc của 1 thành viên Rosewood.
Tôi tin vào đôi tai của Vũ. Nên khi hắn khoe reo về Rosewood, làm gợi lên trong tôi sự tò mò lớn.
Và có thể, tôi đã thiếu sót khi không biết Rosewood trước đây, nhưng lại đủ may mắn để nghe được âm nhạc của họ vào năm 2025.
Từ những chàng trai Rock của thập niên trước, giờ họ là những người đàn ông trưởng thành, thành đạt – chơi nhạc vì đam mê. Điều đó chi phối bộ não, đôi tai của họ rồi chuyển biến vào trong âm nhạc. Không còn cái chất Rock kiểu "tuổi trẻ muốn gào lên", mà pha trộn giữa hoài niệm, sự tinh tế của những kẻ đã đi qua đủ cung bậc cuộc sống.






Đội hình hiện tại của Rosewood vào năm 2025.
Âm nhạc của Rosewood là sự pha trộn giữa Analog mộc mạc và sự tinh chỉnh âm học hiện đại. Họ giữ triết lý Alternative Rock nhưng không ngần ngại "mất chất" khi khoác lên nó thêm Electro Pop hay Grungie - đủ để âm nhạc không phủ bụi cũ kỹ, cũng không vội vã đuổi theo trào lưu nào đang hot nhất.
Rosewood làm nhạc như kể chuyện – không lyric nặng chữ, nhưng đủ để người nghe cảm được. Có bài, phần lời như một lớp nền cho âm thanh tự do dắt người nghe đi; có bài, từng câu chữ lại như một nhát gẩy mảnh nhưng sâu, vừa kịp chạm tim.

Giữa năm 2025, Rosewood mang tới album và show diễn mang màu sắc âm nhạc đang khá khan hiếm trên thị trường âm nhạc Việt Nam.
Trong bối cảnh âm nhạc ngày nay có thể được tạo bằng vài cú click chuột, Rosewood chọn cách "thật" đến cùng. Họ thu âm live – nghĩa là chấp nhận cả những "sạn" nhẹ, những cú vuốt đàn chưa tròn, những bản phối không hoàn hảo. Nhưng chính điều đó lại khiến thứ họ tạo ra trở nên có hồn – giống như một đoạn hồi ký sống động, nơi cảm xúc không qua xử lý.
Âm nhạc của họ làm người ta nhớ lại cái thời âm nhạc còn "dày", còn "rộng" – nơi không gian không chỉ nằm ở tai nghe, mà còn trong lồng ngực. Cái sự "bèn bẹt" của nhạc số công nghiệp gần đây khiến người ta nhàm chán, để rồi Rosewood – theo một cách nào đó – như lời hồi đáp chậm rãi nhưng đáng giá.

Show diễn gần đây của họ không quảng bá rầm rộ. Nhưng khán phòng kín chỗ. Người xem không cần thuộc lời, không cần hét theo bài. Chỉ cần nhắm mắt, gật đầu, lắc vai – hoặc đơn giản là lặng yên. Họ cười. Họ rơi nước mắt. Họ để âm nhạc làm phần việc của mình – là khơi lại những điều tưởng đã ngủ quên.
Mới đây, tôi đọc được một bài viết khá hay về Nghệ sĩ độc lập, rằng:
Điều đó làm tôi nhớ tới Rosewood. Họ xuất hiện từ 20 năm trước, khuynh đảo mọi sàn diễn trong vòng 5 năm, rồi biến mất trước lần trở lại này, với những kế hoạch dài hơi hơn.
Trưởng nhóm Rosewood - Linh Vũ từng chia sẻ: Sau 15 năm quay trở lại, tôi như vừa thức dậy sau giấc ngủ dài, có nhiều cái mới, cũ đan xen, vô cùng thú vị. Đời sống âm nhạc bây giờ vô cùng phong phú, tôi không cảm thấy rào cản hay giới hạn cho âm nhạc thời đại nay. Điều đó làm tôi và Rosewood cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết.
Và tôi, giữa đêm nhạc của "Gỗ hồng", nhận ra rằng: có những giấc mơ, dù đã bị cất kỹ trong ngăn tủ thời gian, chỉ cần một giai điệu đủ đúng, vẫn có thể bật mở, rồi sống lại – với một diện mạo mới - sang và xịn hơn.
Bình luận (0)